DUYÊN QUÊ
Tôi ao ước trở về thời xưa ấy
Khi tỏ tình người ta hát “Giao duyên”
Lúc chia tay chân bước xuống thuyền
Vẫn tha thiết bài ca “Giã bạn”
Tan ngày hội có nỗi buồn man mác
Của “Người ơi người ở đừng về”
Nón ba tầm nghiêng nắng bờ đê
Bên sông cầu lượn lờ nước chảy
Cũng có lúc tình yêu nồng cháy
Rất thiết tha chỉ dám cầm tay
Tặng áo rồi về dối mẹ “Gió bay”
Vật làm tin đó lòng nhiều của ít
Ôi ! Tình yêu của ngày xưa da diết
Hương vị nồng nàn,cỏ nội đồng quê
Gắn bó gửi trao khi đã hẹn thề
Đâu có cảnh ”Hoa thơm bướm lượn”
Một lời nói là nâng niu trọn vẹn
Quyết đợi chờ dù hóa đá vọng phu
Yêu nồng nàn đằm thắm duyên quê
”Đến hẹn lại nên” “Còn duyên vẫn đợi”
Thơ Trần thị Kim Liên
Bùi thị Xuân – Thị Xã Sơn Tây – Hà Nội